Đăng bởi: vietspaces | Tháng Mười Một 4, 2007

THƠ PHẠM TIẾN DUẬT

Nhân đọc bài viết này tren Tuổi trẻ Online (http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=227689&ChannelID=10). Tôi đăng lại đây 2 bài thơ của Phạm Tiến Duật, một nhà thơ mà tôi yêu quí.

Mong anh sớm khỏe mạnh!

BÀI THƠ VỀ TIỂU ĐỘI XE KHÔNG KÍNH

Không có kính không phải vì xe không có kính
Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi
Ung dung buồng lái ta ngồi,
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.

Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa, như ùa vào buồng lái

Không có kính, ừ thì có bụi,
Bụi phun tóc trắng như người già
Chưa cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha.

Không có kính, ừ thì ướt áo
Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời
Chưa cần thay, lái trăm cây số nữa
Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi.

Những chiếc xe từ trong bom rơi
Ðã về đây họp thành tiểu đội
Gặp bè bạn suốt dọc đường đi tới
Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi.

Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời
Chung bát đũa nghĩa là gia đình đấy
Võng mắc chông chênh đường xe chạy
Lại đi, lại đi trời xanh thêm.

Không có kính, rồi xe không có đèn,
Không có mui xe, thùng xe có xước,
Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước:
Chỉ cần trong xe có một trái tim.

KHÚC HÁT THANH XUÂN

Sẽ đến lúc ta trở thành cụ già
Nhưng tới đó hãy hay, giờ ta còn trẻ chán,
Bắt chước cụ già không khó lắm
Cụ già bắt chước mình mới khó làm sao.

Tuổi trẻ ra biển dễ hơn cụ già xuống ao
Ta lội rừng không chồn chân, mà các cụ già
 ra thăm vườn mỏi gối
Với tuổi trẻ không có đêm nào gọi
là đêm tối
Nắng đã là bạn ta, mưa cũng là bạn ta.

Ta cày mặt đất lên trong ánh nắng chói lòa
Ta gieo mạ theo đường chân trời
cho lúa mọc
Cười cái cần câu, ta huơ cần trục
Lấy cân tạ ta cân và thước cây số ta đo.

Nhưng ta lấy từng sát-na để tính thì giờ (1)
Tình yêu chứa trong ta bồn chồn biết mấy
Thân thể ta là tòa lầu lộng lẫy
Ánh sáng chứa bên trong
và tiếng hát tràn đầy.

Ta nguyện là đầu rễ, còn nguyện
là ngọn cây
Nơi ta tựa ấy thân cành vững chãi
Tuổi già vui cùng ta mà trẻ lại
Trẻ em nhìn sức vóc ta mà lớn lên.

Nhưng có điều xin bè bạn đừng quên
Chính khúc hát thanh xuân này các
cụ già mách bảo
Ta nhẩm lại bỗng thấy mình kiêu ngạo
Nên lại hát tuổi mình ở chính bàn tay.

1978

(1) Chữ của kinh Phật: khái niệm về
thời gian nhỏ nhất không thể phân chia được nữa.


Bình luận về bài viết này

Chuyên mục